Chương 16: Đừng bỏ lỡ.

Edit+beta: huw

Phản ứng Lộ Bắc Quân đầu tiên là trì trệ vài giây, rất nhanh đã trả lời: “Tôi đương nhiên là biết rồi, làm một biên tập viên xứng đáng với chức vụ thì cần phải nắm bắt tất cả tin tức của tác giả”.

Diễn, anh diễn tiếp đi. Bây giờ Hạng Trân Ny sẽ chờ tìm được cơ hội vạch trần lời nói dối của Lộ Bắc Quân, tay khoanh trước ngực “Anh nói xem, vì sao bút danh của Nhan Suất gọi là ‘Bắc Bắc’?”

“Hôm nay cô có nhiều câu hỏi nhỉ?” Năng lực quan sát của Hạng Trân Ny đã vượt xa suy nghĩ của Lộ Bắc Quân, anh chuyển đề tài “Cũng rửa sạch rồi, công việc còn lại giao cho cô. Tôi còn có việc chưa hoàn thành, đi trước.”

Hạng Trân Ny nâng cao âm lượng nói với Lộ Bắc Quân cố ý đi nhanh: “Tên đệm của anh cũng có chữ ‘Bắc’, thật sự rất có duyên với thầy Bắc Bắc như thể anh được định là biên tập của anh ấy vậy..!”

Hạng Trân Ny nhận được câu trả lời chỉ là một tiếng “Rầm” đóng cửa.

Lộ Bắc Quân trở về phòng phòng lập tức ngồi trước máy tính, hai tay nhanh chóng đánh bàn phím, nói cho Nhan Suất chuyện vừa rồi đã xảy ra:

“Bắc Bắc” : hình như tôi bị phát hiện, suýt chút nữa thì nói lộn!!!

“Mong không có lời nhắc nào nữa trên thế giới”: đánh giá ba dấu chấm than hiếm thấy này tôi có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia.

“Mong không có lời nhắc nào nữa trên thế giới”: vậy cậu trực tiếp nói thật với cô ấy là được.

“Giấu giếm cũng không phải là biện pháp…” Nhan Suất vốn muốn gửi những lời này đi, suy nghĩ nhiều lần vẫn xóa nó đi.

“Bắc Bắc”: Kế hoạch của tôi là định cho cô ấy một kinh hỉ ở buổi ký tặng.

“Mong không có lời nhắc nào nữa trên thế giới”: tôi nói với cậu cái này, chỉ số thông minh khi yêu liền trở về không sao? Cậu dựa vào cái gì mà cho cô ấy kinh hỉ, quan hệ của hai người là gì mà kinh hỉ? Làm không tốt lại thành kinh hách. Nghe anh em khuyên một câu, nếu cậu có hảo cảm với Hạng Trân Ny thì nói sớm với cô ấy một chút, nếu cô ấy cũng thích cậu như vậy cũng là vui mừng lớn; nếu không thích thì tôi sẽ giúp cậu tìm chỗ ở mới ^^!

Lộ Bắc Quân nhìn chằm chằm đoạn văn của Nhan Suất hồi lâu.

Nhan Suất chờ đối phương gửi tin nhắn tới một lát sau liền thấy ảnh đại diện của Lộ Bắc Quân chuyển thanh xám xịt, chẳng lẽ lời nói quá nặng? Nhưng mà gửi thì cũng gửi rồi, không thể rút lại được, Nhan Suất hy vọng đoạn văn này có thể kích thích Lộ Bắc Quân.

Lộ Bắc Quân đứng trước bảng trắng sau cửa, lau đánh giá lúc trước viết về Hạng Trân Ny, bắt đầu phân tích:

Tôi đối với Hạng Trân Ny: hảo cảm, thích, quan tâm?

Hạng Trân Ny đối với tôi: thích, hảo cảm, (hẳn là?)

Thổ lộ tình cảm trước? Buổi ký tặng trước?

Lộ Bắc Quân viết đi viết lại trên bảng trắng, anh cảm thấy Nhan Suất nói đúng, bản thân gặp chuyện liên quan đến tình yêu dường như trở nên vô cùng luống cuống, tế bào não đều dùng để viết sách. Cuối cùng anh quyết định ngày mai xác nhận một vài điều trước.

Lúc này Lộ Bắc Quân đã quên Hạng Trân Ny cũng không phải chỉ có mình anh thích.

Tuy rằng buổi sáng không có việc gì, Lộ Bắc Quân biết Hạng Trân Ny phải lên lớp nên dậy sớm làm cho Hạng Trân Ny bữa sáng đơn giản, làm cho khi Hạng Trân Ny xuống tầng thấy trên bàn bày đồ ăn, sợ sái quai hàm “Yo, hóa ra Lộ Bắc Quân tiên sinh của chúng ta cũng biết làm bữa sáng ư?”

Thứ nhất, Lộ Bắc Quân xác định một trăm phần trăm Hạng Trân Ny chắc chắn biết bản thân chính là Bắc Bắc, cô luôn cố ý nhấn mạnh bất kì chữ ‘Bắc’ nào, hắng giọng, hướng mắt về phía bữa sáng nói: “Bánh mì nướng có máy nướng, sữa có sẵn, trứng chiên cũng không có. Đến ăn đi, ăn xong rồi đi làm.”

Khoảnh khắc đó Lộ Bắc Quân cảm thấy mình như một vị bá đạo tổng tài, lặng lẽ làm tốt mọi việc, giống như vô ý trả lời, một câu nói đến ăn. Oa, thật bá đạo.

“Bát đĩa để đấy, tôi về rồi rửa.” Lộ Bắc Quân cầm bát đũa đã ăn xong trong tay Hạng Trân Ny, chồng bát đĩa của mình vào cùng một chỗ bỏ vào bồn.

Hạng Trân Ny cau mày suy nghĩ, khó tin nhìn Lộ Bắc Quân trước mắt như một người khác, thấy anh đi đến huyền quan “Anh cũng ra ngoài hả?”

Lộ Bắc Quân đi giầy, để ngay ngắn dép lê rồi thuận tiện cầm chìa khóa xe lên “Đưa cô đến trường.”

“A? Chỉ là… Đưa tôi đến trường?” Hôm nay Lộ Bắc Quân tốt không bình thường, Hạng Trân Ny một tay chống lên trên cửa, ngẩng đầu nhìn Lộ Bắc Quân “Tôi…..Có phải tôi làm sai chỗ nào không?” Chó không làm loạn, bản thân cũng không phá hỏng đồ vật trong nhà, Lộ Bắc Quân uống lộn thuốc?

“Không còn gì để nói” Lộ Bắc Quân chỉ để lại từ này, mở cửa đi khởi động ô tô.

Đến khi lên xe, Hạng Trân Ny lại nghe thấy Lộ Bắc Quân mở máy nói: “Ngồi phía trước, tôi là lái xe của cô sao mà cô ngồi phía sau?”

“Lần trước tôi ngồi sau cũng không thấy anh nói gì mà…” Hạng Trân Ny bất mãn nhỏ giọng lầm bầm, ngồi lên trên chủ động thắt dây an toàn vào.

Thính lực của Lộ Bắc Quân không tồi, nghe thấy được toàn bộ lời Hạng Trân Ny nói “Khi đó Leon ngồi, chó cũng ngồi, lần này chỉ có hai chúng ta cô còn muốn tôi làm tài xế?”

“Tôi không có ý đó.” Hạng Trân Ny vội vàng xua tay phủ nhận, trí nhớ Lộ Bắc Quân vẫn rất tốt.

Vốn lộ trình đi xe mất 15 phút, Hạng Trân Ny không biết vì sao lại đi lâu như vậy, muốn nói cái gì nhưng lại không tìm được đề tài, cứ như vậy hai người trầm mặc cả đoạn đường.

Mắt thấy sắp đến cổng trường, Hạng Trân Ny cởi dây an toàn ra chuẩn bị xuống xe, thân thể hơi nghiêng về phía cửa xe như thể chỉ cần xe dừng lại sẽ chạy ngay ra.

Lộ Bắc Quân thoáng nhìn hành động này của cô, một tay duỗi ra đem Hạng Trân Ny “ngồi thẳng lại “: 

– Ngồi xuống.

“Nhưng tôi đến rồi…” Nói xong Hạng Trân Ny lại phát hiện một sự ngạc nhiên khác, xe Lộ Bắc Quân trực tiếp lái thẳng vào, thậm chí bác bảo vệ dường như còn cười với Lộ Bắc Quân… cười rồi.

Hạng Trân Ny dụi mắt, nghĩ bản thân nhìn lầm.

“Lợi hại nha Lộ Bắc Quân, bình thường xe từ ngoài vào cổng trường đều cần nộp hồ sơ, anh quen bác bảo vệ hả?”

Lộ Bắc Quân có phần đắc ý, vui vẻ nhướng mày “Bình thường có chút nhân mạch.”

Trời ạ, coi bộ dáng thối của anh kìa.

“Lần trước thỉnh thoảng đến trường diễn thuyết cho mấy đàn em nên bác bảo vệ thấy xe tôi quen hơn.”

“Trời, anh tốt nghiệp trường này sao? Làm sao anh không nói sớm?!” Hạng Trân Ny vô cùng kích động, cơ thể nghiêng sang bên Lộ Bắc Quân, Lộ Bắc Quân ơi Lộ Bắc Quân, rốt cuộc anh còn bao nhiêu kinh hỉ mà tôi không biết vậy?

Lộ Bắc Quân cười mà không nói “Dạy học ở đâu?”

“Tòa Văn Tây.”

Lộ Bắc Quân đỗ xe ở gần tòa Văn Tây, hơn nữa còn dùng một tay lùi xe.

Bản thân Hạng Trân Ny cũng chưa phát giác chính mình theo bản năng giơ khóe miệng rất nhỏ lên, hình tượng Lộ Bắc Quân trong lòng Hạng Trân Ny hiện nay lại cao hơn một chút. Trêu chọc nói: “Anh ra vào tiện như vậy thì sau khi tan học lại đón tôi thì tốt nhỉ.”

“Được.” Lộ Bắc Quân lập tức đáp ứng.

“Tôi nói giỡn thôi.”

“Còn tôi thì nói thật.” Lộ Bắc Quân dừng xe, nhìn thẳng vào Hạng Trân Ny.

Bị nhìn chăm chú khiến cả người không được tự nhiên , Hạng Trân Ny  cầm áo khoác với tui nhanh chóng xuống xe “Vậy cảm ơn.”

Ánh mắt Lộ Bắc Quân vô cùng nóng làm cho Hạng Trân Ny đi đến phòng học cũng chưa mặc áo khoác, đến khi bước vào phòng học có lò sưởi mới phản ứng lại vừa rồi có chút lạnh. Cô điều chỉnh cảm xúc trước khi vào tiết.

Sau khi tan học, Hạng Trân Ny thừa dịp thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi đi cùng động nghiệp xuống tầng rót nước ở văn phòng công cộng, đúng lúc tình cờ gặp thầy Ngô, nghe cô Tiết nói thầy Ngô có bạn gái “Thầy Ngô, xin anh chỉ bảo mấy vấn đề về tình cảm được không?”

Rõ ràng là thầy Ngô bị câu hỏi này của Hạng Trân Ny dọa sợ, Hạng Trân Ny đến gần nhỏ giọng hỏi: “Nếu con trai đột nhiên đối xử với cô gái vô cùng tốt, tốt chưa từng có vậy anh nghĩ tình huống này như nào?”

“Ừ.. Vậy phải xem điều kiện trước tiên là gì đã, nếu là bởi vì con trai nhận được món quà vô cùng thích từ cô gái vậy là vì báo đáp có thể sẽ bỗng nhiên đối tốt với cô gái; nếu hai người là quan hệ người yêu, con trai đột nhiên như vậy có thể anh ta làm sai cái gì đó; còn nếu con trai thích…”

“Ôi dừng dừng! Thầy Ngô, tôi còn có tiết, đi trước, cảm ơn đáp án của anh!” Hạng Trân Ny chỉ muốn nghe đơn giản đáp án nhân vật con trai kia, tuyệt đối không nghĩ tới thầy Ngô vậy mà chia luận điểm thảo luận. Vừa rồi anh ấy nói xét trên người Hạng Trân Ny và Lộ Bắc Quân căn bản không thể nào! Cô không định nghe tiếp vì vậy tìm cái cớ rời đi.

Đi đến cửa phòng học thì Hạ Chi Phụng gọi điện tới, Hạng Trân Ny vội vàng nhận máy: “Bác ạ, đã lâu không gặp.”

“Trân Ny à, nghe Nhã Chi nói cháu đã về, đã lâu bác không gặp cháu rồi, giữa trưa có rảnh không đi ăn một bữa?”

“Đương nhiên là được ạ, sau khi cháu về vẫn vội chuyện công việc còn không kịp tới thăm ngài và bác trai nữa!”

“Vậy đến lúc đó bác để La Húc đến đón cháu nha.”

“…Hả, được. Giữa trưa chúng ta gặp!” Hạng Trân Ny đỡ trán, nghe ngữ khí của Hạ Chi Phụng cảm thấy La Húc còn chưa nói cho bà ấy chuyện hai người bọn họ “chia tay”, sắp vào giờ học Hạng Trân Ny cũng không kịp nhắn tin cho Lộ Bắc Quân, định giờ giải lao giữa giờ sẽ nói sau.

Khi tiếng chuông tan học giữa giờ vang lên, Hạng Trân Ny nhanh chóng cầm điện thoại ra ngoài gọi, một lát thấy không ai nghe liền  gửi một đoạn tin nhắn.

Bên kia bởi vì Lộ Bắc Quân dậy sớm nên chuẩn bị đi ngủ, đồng báo vang lên anh đi tắm trước, nhẹ nhàng khoan khoái đi ra phòng tắm, tâm tình tốt liền ngâm nga giai điệu bài hát, kết quả nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại sắc mặt trầm xuống. Bình tĩnh một lát liền trả lời nói: đi đâu ăn?

Khi Hạng Trân Ny thấy tin nhắn đã qua nửa giờ, đúng lúc cũng là thời gian tan học, thu thập xong liền đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi cho Lộ Bắc Quân “Thật xin lỗi, tôi vừa tan học, chắc là đi Tân Thủy Lộ ăn, ở đó có bếp riêng do mẹ La Húc mở.”

“Tân Thủy Lộ, gần như vậy ư?”

Không phải là âm thanh Lộ Bắc Quân trả lời “Giọng nói này… Là Nhan Suất? Các anh ở với nhau sao?”

Đem thời gian trở về 30 phút trước, Lộ Bắc Quân đoán Hạng Trân Ny đang trên lớp không thể xem tin nhắn, điện thoại tùy tiện ném trên giường vốn không định để ý, tuy rằng đối phương không có làm gì sai nhưng luôn có cảm giác bị cho leo cây. Tưởng tượng đến La Húc, thậm chí cả mẹ cậu ta là Lộ Bắc Quân lại lo lắng, thay quần áo liền lái xe đến nhà xuất bản mượn Nhan Suất đi trước.

Nhan Suất vừa bận buổi ký tặng vừa thúc giục tác giả khác nộp bản thảo luôn vùi đầu vào bàn làm việc. Thời điểm Lộ Bắc Quân bước vào vẫn còn nghe thấy anh ta hô to ai đó một câu mới biết anh đến đây.

Vốn không định đi ra ngoài với Lộ Bắc Quân nhưng Lộ Bắc Quân lại chủ động nói muốn mời mình ăn cơm, hai mắt đều phát sáng, đây chính là cơ hội tốt hiếm có, dù có vội cũng phải dừng lại công việc trước mắt.

“Đúng vậy, Lộ Bắc Quân nói mời tôi đi ăn!” Nhan Suất không chút khách khí mà khoe ra, còn muốn nói cái gì đó đã bị Lộ Bắc Quân cắt đứt.

Lộ Bắc Quân đeo bluetooth để cuộc trò chuyện không lọt ra ngoài, vừa lái xe vừa nói: “Cô ra ăn đi, tôi cũng vừa nhớ tới có chút chuyện cần xử lý với Nhan Suất.”

Cũng may Lộ Bắc Quân không tức giận, còn lôi Nhan Suất ra ngoài ăn cơm khiến Hạng Trân Ny yên tâm nhiều.

Ra cổng trường Hạng Trân Ny liếc mắt một cái đã thấy xe La Húc, vốn định trực tiếp ngồi phía sau nhưng nghĩ đến lời Lộ Bắc Quân nói vẫn không nên coi La Húc làm tài xế nên ngồi ở ở ghế phó lái.

“Chờ lâu chưa?”

La Húc ngồi thẳng chỗ ngồi “Cũng may không mất bao lâu.”

Hạng Trân Ny lựa chọn không vạch trần, cười cười “Trước khi đi ăn cơm theo tôi đi mua quà đi. Tay không đến chung quy cũng không tốt lắm.”

“Quả thật không cần như vậy đâu.”

Ánh mắt Hạng Trân Ny tìm quà thích hợp cũng không nghe La Húc nói gì.

Trong nhà ăn đều dùng bình phong chạm rỗng ngăn cản, Hạng Trân Ny và La Húc đi vào còn có nhân viên chuyên môn hướng dẫn đi đến vị trí góc trong cùng.

Hạ Chi Phụng thấy hai người mang theo quà “Ăn cơm thôi mà sao lại còn mua đồ nữa?”

“Vẫn nên có lễ nghi đàng hoàng, bác gái đã lâu không gặp!”

“Đứa nhỏ này ở Mỹ lâu như vậy đã gầy đi rồi, hôm nay ăn nhiều một chút!” Hạ Chi Phụng ra hiệu cho phục vụ gọi món “Vì không biết khẩu vị của cháu như nào cho nên không gọi trước. Nhìn menu xem cháu muốn ăn cái gì?”

” Hiện tại Trân Ny thích ăn nhẹ, đúng chứ?” La Húc và Hạ Chi Phụng cùng lúc mặt đối mặt với Hạng Trân Ny hỏi.

Hạng Trân Ny không trực tiếp trả lời lại, chỉ vào món ca “Cháu nhớ bác không thể ăn cay vừa lúc La Húc chỉ gọi vài đồ ăn nhẹ.”

La Húc khát nước liếm liếm môi, một hơi uống sạch cốc nước chanh.

Hạ Chi Phụng đều nhìn vào trong mắt.

Khi ăn cơm Hạng Trân Ny nói cũng rất ít, cơ bản đều là Hạ Chi Phụng hỏi câu hỏi nhưng từ đầu đến cuối Hạng Trân Ny cũng không nghe được chuyện quan hệ của mình với La Húc lại càng không nghe thấy những chữ như “đính hôn”. Xe chừng La Húc đã đề cập qua với Hạ Chi Phụng nhưng Hạ Chi Phụng còn có thể làm như không có việc gì gọi mình ăn cơm, Hạng Trân Ny không biết vì sao lại cảm thấy có chút xấu hổ hơn trước kia.

“Nghe La Húc nói bây giờ cháy làm giáo viên ở Nam đại, thế nào, đã thích ứng được chưa?”
“Vẫn tốt ạ.”

“Lát nữa vẫn để cho La Húc đưa cháu về đi.”

“Vẫn nên là để cậu ấy đưa bác về, cháu tự mình về cũng được!” Hạng Trân Ny xuất phát từ ý tốt nói như vậy.

Nhưng câu này vào trong tai La Húc lại như là cự tuyệt.

“Bác có tài xế tới đón, cháu để cho nó đem nó về, dù sao bây giờ chuyện trên người nó cũng không nhiều, thời gian đưa cháu về vẫn có.”

Cũng nói đến đây rồi Hạng Trân Ny còn muốn cự tuyệt trái lại là cô không tốt cho nên gật đầu đáp ứng.

Nhưng mà ánh mắt La Húc đột nhiên nhìn chằm chằm bên cạnh Hạng Trân Ny, cô từ tầm mắt nhìn lại hai người đàn ông bàn kia, làm sao lại có thể là bọn họ?!

Lúc này trong đầu Hạng Trân Ny toàn là dấu chấm hỏi, hai người dường như không xa lạ mà có thể nhìn đối diện nhau lâu như vậy…

“Sao thế, làm bạn các con sao?”
“Phải”

“Không phải.” La Húc mỉm cười trả lời.

Hạng Trân Ny giải thích cho Hạ Chi Phụng ngoại trừ chuyện hợp đồng cho thuê “Là bạn của cháu, La Húc có gặp qua vài lần. Haha, là như vậy đấy…”

Hạ Chi Phụng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Thấy Lộ Bắc Quân dần dần tới gần, Hạng Trân Ny định dùng ánh mắt trao đổi, kết quả thất bại.

Lộ Bắc Quân đầu tiên là lễ phép chào trưởng bối, tiếp theo xoay người tới gần Hạng Trân Ny hỏi bên tai cô: “Bây giờ cô về sao?”
“Hả? À, về.”

“Vậy đi?”

Đoạn Đối thoại tự nhiên như vậy Hạng Trân Ny sợ Hạ Chi Phụng hiểu lầm liền giải thích với bà ấy: “Bác gái, bọn cháu tiện đường ở cùng một tiểu khu!” Lại nhìn La Húc “Vậy nếu không… cháu để anh ấy đưa cháu đi một đoạn, tiện đường thôi ha ha ha…”

“Nhưng không phải anh ấy còn bạn cùng đi đến sao?” La Húc nghiêng đầu nâng cằm, ý bảo đứng cách đó không xa.

Nhan Suất nhảy ra, giơ tay nói: “Không cần lo lắng cho tôi, công ty tôi ngay gần đây, đợi lát nữa trực tiếp trở về đi làm. Làm công nhân, tinh thần làm việc!”

“Vậy, bọn cháu đi trước. Bác gái hôm nào cháu đi thăm bác với bác trai!”

Hạng Trân Ny vẫn lựa chọn đi cùng Lộ Bắc Quân.

Ban nãy La Húc muốn đứng lên nhưng lại chậm chạp không động chân, nhìn bóng dáng ba người lục tục ra ngoài không khỏi nắm chặt nắm tay.

Hạ Chi Phụng xem như là đã hiểu “Con trai, nếu con thật sự thích Trân Ny thì phải cho nó thấy tâm ý của con. Bất kể kết quả như nào thì ít nhất còn có thể xác định được với đoạn tình cảm này.”

La Húc suy nghĩ một lát lập tức đuổi theo, lúc đi ngang qua bàn ăn của vừa rồi, thấy đồ ăn trên mặt bàn dường như đã có đáp án.